Loại cảm giác này đúng thật là không được tự nhiên. Chúng tôi dời mộ cho người ta, mà cái người được dời mộ kia, nga không đúng, phải nói là con quỷ được dời mộ kia thì lại đứng bên cạnh nhìn, còn không ngừng chỉ huy chúng tôi, nói đây là đùi của ông ta, phải cẩn thận, nơi đó là xương sườn cũng phải cẩn thận. Trên đường còn đạp cho Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch ủy khuất nói ông đá tôi làm gì, thì lão nhân gia lại trừng mắt: Ngươi xúc lại mông ta!
Tuy rằng không được tự nhiên nhưng nhờ có ông ta chỉ huy nên tiến độ đúng là rất nhanh, không cần lãng phí quá nhiều sức lực chúng tôi đã đào xong. Bên trong, quan tài đã mục nát một nửa, xương cốt thì đông một cái tây một cái, lão nhân thở dài nói, đây đều là con mẹ nó cái con rắn nhỏ kia làm, muốn cho tôi bị phanh thây a.
Tôi không quan tâm tới ông ta nữa, đeo bao tay lên còn Tiểu Bạch thì giữ túi. Tôi liền từng bước một, đem xương cốt của Gia Cát Khổng Minh nhặt vào trong túi, việc này đúng là tốn nhiều công sức, ông ta bảo chúng tôi cẩn thận một chút đừng làm hỏng xương cốt nhưng trên thực tế thì xương cốt của ông ta đã sớm vỡ thành từng mảnh, thời điểm nhặt nó quả thực còn khó khăn hơn so với đào mộ, lão nhân gia căm giận nói, đây cũng là chuyện tốt mà con rắn kia làm.
Tôi có chút tò mò, hỏi ông ta cái con rắn nhãi nhép kia có phải là một cái hắc y thiếu niên gọi là Thường Khánh hay không. Ông ta liền vỗ đùi nói, đúng, đúng, đúng, chính là hắn ta, tên kia còn xấu xa hơn cả cha của hắn, không có việc gì liền chạy tới đây giày vò ông ta.
Tôi chỉ cười, nói nếu như là hắn ta vậy thì ông không cần phải quá lo lắng, sau này tôi sẽ đi tìm người dạy dỗ hắn ta, bảo đảm sẽ không có việc gì. Dù ông dời mộ đi nơi khác thì hơn phân nửa hắn cũng không thể tìm đến để gây phiền toái cho ông.
Ánh mắt ông lão liền sáng lên, nói người mà cậu tìm nhất định là một cao nhân đi?
Tôi ra vẻ cao thâm nói: Bí mật.
Kỳ thật người mà tôi nói chính là Nam Cung Phi Yến, có cô ấy ra mặt thì Thường Khánh tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Chúng tôi nắm chặt thời gian, nhặt hết đống xương rải rác của Gia Cát Khổng Minh lại thấy vừa đúng đầy một túi. Sau đó Gia Cát Khổng Minh ném cái răng Dạ Ma kia vào trong quan tài mục nát, cuối cùng nhìn ‘ngôi nhà” mà mình đã ở hơn hai trăm năm, thở dài nói:
- Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn, lão nhân gia ta hiện tại muốn đi rồi. Chỉ mong cái răng Dạ Ma này ở đây sẽ không gây thêm chuyện thị phi nào nữa, còn có rắn nhỏ kia, tạm biệt……
Tôi thật không biết nên nói gì với ông ta nữa:
- Ông à, người đừng cảm khái nữa, mau đi nhanh thôi, từ nơi này đến nhà mới của ông cách hơn một trăm dặm đó, trước hết con sẽ đưa ông về trường học, sau đó chờ trời hừng đông chúng ta sẽ ngồi xe đi.
Gia Cát Khổng Minh liên tục gật đầu, Tiểu Bạch cười nói:
- Ông có lẽ bị nghẹn ở đây đến hỏng rồi đi? Nói cho ông biết hiện tại xe đi nhanh hơn nhiều, nó có bốn bánh, còn có di động, máy tính, TV, chơi rất vui……
Lão nhân nghe xong thì sửng sốt một hồi, cười hì hì nói:
- Tốt như thế sao, như vậy thì ta muốn ở lại nhân gian chơi thêm mấy ngày, nhìn ngắm thế giới hiện tại một chút, bằng không sẽ tiếc nuối nha.
Tiểu Bạch cũng vỗ tay nói:
- Được a, được a, ông có thể sống cùng với chúng con, trong trường học của chúng con còn có rất nhiều muội tử xinh đẹp……
Tôi trừng mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, cậu không phải là không có việc gì nên tìm thêm việc để làm à. Mọi người chỉ cần đem ông ta đi chôn là được rồi, cậu cư nhiên lại đem một cái lão quỷ vào trong trường học, sợ không đủ loạn à?
Bất quá Tiểu Bạch luôn mặc kệ ánh mắt của người khác, nói chuyện với ông lão càng vui vẻ, tôi không biết nên nói gì đành vỗ vỗ Tiểu Bạch:
- Đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận lại gọi cả xà tinh tới, chúng ta về trường học trước rồi nói sau, mau cùng tôi lấp cái mộ này lại.
Tiểu Bạch lúc này mới im lặng, “Nga” một tiếng, cầm cái xẻng lên, bắt đầu lấp mộ với tôi.
Việc lấp mộ này nhanh hơn nhiều so với đào mộ, chúng tôi rất nhanh đã đem mộ phần kia lấp lại, cái răng Dạ Ma cũng đã được chôn ở bên trong. Sau đó tôi vác cái túi xương kia trên vai, vung tay với bọn họ:
- Rút lui……
Trong bóng đêm, tôi vác xương cốt của Gia Cát Khổng Minh, Tiểu Bạch thì xách theo công cụ còn Gia Cát Khổng Minh thì nhảy nhót đi theo bên cạnh tôi. Thỉnh thoảng tôi quay đầu lại nhìn ông ta một cái thì thấy ông ta nhe răng cười với tôi. Tôi nghĩ lại, trên người mình lại đang mang theo xương cốt của ông ta, cảm giác này vẫn là không được tự nhiên……
Qua đầu tường của trường học, chúng tôi nhảy vào sân thể dục, lại nhanh như chớp đi tới ký túc xá. Tôi kêu Lam Ninh ra mở khóa cửa, tôi cảm thấy hiện tại cô ấy đã có thể mở một công ty chuyên về mở khóa rồi. Cô ấy thành thạo mở khóa ra, chúng tôi khom lưng, điểm chân, khiêng xương cốt của người chết, chạy về phòng ngủ trên lầu ba.
Sau khi đóng cửa lại từ trong phòng ngủ, lúc này tôi mới nhẹ nhàng thở ra, đem túi xương cốt kia đặt trên mặt đất, phát ra một tiếng rầm, đột nhiên A Long ở giường bên cạnh trở mình nói mê:
- Tôi muốn ăn thịt kho tàu xương sườn……
Gia Cát lão nhân hoảng sợ, chạy nhanh lại bảo vệ xương cốt của mình, A Long sau đó lại ngáy khò khè, lúc này ông lão mới yên tâm, hướng tôi cười hắc hắc:
- Ta nói này, cậu phải đem xương cốt của ta bảo vệ thật tốt đó, cái kia…… trong trường học này không có nuôi chó chứ?
Tôi buồn cười, đem xương cốt của ông ta bỏ xuống dưới giường, nhỏ giọng nói:
- Ông cứ yên tâm đi, cho dù có chó thì nó cũng không hứng thú với xương cốt vụn nát này, người ta thích xương thịt trong nhà ăn hơn……
Lão nhân thở dài:
- Ai, người chết rồi liền không đáng tiền, đến cả xương cốt chó nó cũng không thèm gặm.
Tiểu Bạch tò mò hỏi:
- Con nói này Gia Cát tiên sinh, ông cũng đã chết hơn hai trăm năm rồi, hiện tại hồn phách vẫn đang còn đã là không tồi rồi, ông còn nhớ thương đống xương vụn này làm gì nữa?
Gia Cát Khổng Minh nói:
- Nói nhảm, xương cốt chôn ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà, ta có thể không nhớ thương sao? Chẳng lẽ cậu muốn ta làm một cô hồn dã quỷ sao? Chẳng lẽ cậu cho rằng những người dời mộ kia, đều là dời chơi sao?
Lời nói này của Tiểu Bạch làm cho Gia Cát lão nhân có chút kích động, tôi khoát tay, nhỏ giọng nói:
- Nhỏ giọng một chút, đừng đánh thức bọn họ. Trước hết mọi người nên ngủ đi, có việc gì ngày mai lại nói…… Gia Cát đại gia, tạm thời ông trú tạm dưới giường của con, hẳn là ông không có ý kiến gì đi?
Ông ta gật đầu:
- Được thôi, được thôi. Ta ở đâu cũng được, có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái kia là đủ rồi. Đúng rồi, ta còn phải cảm ơn các cậu nữa.
- Cảm ơn thì không cần đâu, Tiểu Bạch ngủ đi, đừng náo loạn nữa.
Tiểu Bạch lập tức ngoan ngoãn lên giường đi ngủ. Bất quá cậu ta căn bản ngủ không được, do vậy liền ngó đầu xuống dưới, túm Gia Cát lão nhân ra nói chuyện phiếm. Hai người bọn họ đúng là có rất nhiều tiếng nói chung. Tôi nói mấy lần họ cũng không nghe, bất đắc dĩ, tôi đành phải tự mình ngồi trên giường để đả tọa.
Nghĩ một chút, tôi liền móc ra một quả thanh minh sau đó ăn vào, hôm nay vừa đúng là sau nửa tháng, tôi phải nắm chặt thời gian luyện công.
Buổi tối vất vả này xem như đã qua. Tiểu Bạch và Gia Cát lão quỷ trước sau vẫn cứ thì thà thì thầm, còn hi hi ha ha, thanh âm tuy rằng rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe rõ rành mạch, cũng may là không có đánh thức A Long và Tiểu Hồ Tử. Nếu như để cho hai người bọn họ biết tôi nửa đêm đi đào một túi xương cốt của người chết, còn đem theo một lão quỷ về, phỏng chừng sẽ bị hù chết mất.
Nhưng mặc dù vậy, lúc hai người họ rời giường đều tỏ ra vẻ nghi hoặc, đầu tiên là Tiểu Hồ Tử nói sao trong phòng lại có mùi đất, mùi này còn giống như thứ gì đó chôn trong đất bị thối rữa vậy. A Long lại hỏi Tiểu Bạch, hôm qua nửa đêm không ngủ được à, tự nói chuyện một mình là một tật xấu đó.
Tiểu Bạch cười hắc hắc nói:
- Tôi có nói mớ đâu.
Tiểu Hồ Tử tiếp tục nhìn xuống gầm giường tôi, tôi hù dọa cậu ta:
- Đừng nhìn, đêm qua tôi mới đi đào một cái thi thể nữ nhân về, cởi truồng, cậu muốn xem hay không?
Tiểu Hồ Tử bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, loạng choạng chạy ra ngoài.
A Long thì lại không dễ lừa như vậy, mặt mày hớn hở vứt mị nhãn với tôi, tôi cười đem cậu ta đẩy ra ngoài nói:
- Cậu cũng đừng trông cậy vào việc biết thêm chút gì từ tôi. Nói cho các cậu biết là chuyện gì cũng không có, cũng đừng tò mò như vậy, bằng không nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tôi.
A Long vỗ ngực, vẻ mặt không để bụng mà nói:
- Có cái gì phải sợ, còn không phải là quỷ sao? Nếu như tôi sợ, tôi sẽ……
Cậu ta còn đang muốn nói cái gì đó thì lúc này Gia Cát lão quỷ ở bên cạnh bỗng nhiên cầm chậu rửa mặt lên, bay về phía A Long.
A Long đang muốn nói thì thấy chậu rửa mặt trên bàn đột nhiên bay tới bay lui, còn bay về phía cậu ta. Cậu ta bị dọa cho ôm đầu, kêu lên một tiếng mẹ ơi, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Gia Cát lão quỷ đắc ý cười nói:
- Lá gan có một chút như vậy còn dám nói không sợ quỷ, hắc hắc, lão tử dọa chết hắn.
Tôi bất đắc dĩ nói:
- Ông hù dọa cậu ta làm gì, ông nói xem ông đã bao nhiêu tuổi rồi còn đi hù dọa người khác? Thôi được rồi, tôi cảm thấy nếu như cứ để ông đợi ở đây vẫn là quá nguy hiểm, Tiểu Bạch, lát nữa cậu và Gia Cát lão nhân ở lại phòng ngủ, đừng chạy loạn, tôi đi tìm xe, hôm nay nhất định phải đem ông ta đi chôn.
Nói xong, tôi liền nhảy xuống giường, để Tiểu Bạch và Gia Cát lão quỷ lại trong phòng ngủ, ngay cả cơm sáng cũng không ăn liền chạy ra ngoài, trong lòng đang tính toán, lát nữa sau khi mượn được xe thì ngụy trang cái túi xương cốt kia thế nào đây……
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo